Qua sự việc đó, chồng tôi tự nhìn nhận lại mình, thấy đã đối xử với tôi tồi tệ như thế nào và xin lỗi tôi. Chồng tôi có những cử chỉ, hành động, lời yêu thương mà 7-8 năm qua anh đã quên, tuy vậy tôi không còn cảm thấy bất kỳ cảm xúc gì, đôi khi sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục sống với chồng, tâm trí tôi sẽ luôn hướng về người ấy như bao năm qua, còn cố dứt áo ra đi thì sự day dứt ở đây không phải dành cho chồng mà dành cho các con. Cứ hình dung nếu phải xa một trong hai đứa tôi cũng không chịu nổi. Tôi hơi tham lam một chút, vừa muốn tình yêu của mình và vừa muốn 2 con. Xin được chia sẻ cùng các bạn.
(Tâm sự cuộc sống hayhaynhat)