Nghĩ đến anh, tôi quên đi những câu mắng chửi của chồng lúc chiều tối, giúp tôi đi vào giấc ngủ ngon hơn. Tôi cũng có cảm nhận dần dần anh dành tình cảm cho tôi, qua ánh mắt, qua những lời hỏi thăm, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn cho phép vì anh còn yêu vợ. Cuộc sống không đơn giản như vậy, một ngày tôi biết được anh không hạnh phúc (vợ anh đã có người khác), bao năm anh đã đau khổ, đấu tranh để giữ lại hạnh phúc gia đình (việc này do một người rất thân của anh nói chuyện với tôi), nhưng rốt cuộc vẫn không giữ được.
Chúng tôi quen nhau đã được 10 năm, khi gia đình anh sóng gió, chúng tôi ít gặp nhau (thỉnh thoảng mới gặp nhưng đi cùng nhiều người). Rồi có một ngày chỉ có anh và tôi trong quán cà phê, khi anh nói vợ chồng anh xa nhau được 2 năm thì tôi cũng không giấu tình cảm của mình nữa. Anh nói yêu tôi nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình tôi, vì anh biết nó đau khổ như thế nào. Tôi có thể khẳng định mình không phải là tác nhân gây ra sóng gió cho gia đình anh, nhưng tôi bắt đầu gây sóng gió cho gia đình mình.
Từ rất lâu, dù không còn yêu chồng nữa nhưng tôi vẫn cố gắng sống vì muốn cho con có đầy đủ bố mẹ, vì chỉ có anh trong giấc mơ. Giờ tôi không muốn tình yêu của mình trong mơ nữa, muốn sống cho bản thân, muốn nhận được sự yêu thương đàng hoàng từ anh, không muốn lén lút. Tôi đã nói thẳng với chồng, vì cũng nghĩ chồng không yêu mình nữa, không ngờ chồng tôi sốc và nói chưa bao giờ nghĩ tôi có thể yêu người khác.