Nước mắt không tuần nào không rơi, nhiều lúc tôi cũng nghĩ chắc do làm ăn vất vả nên anh mới sinh ra tính cáu gắt như vậy. Nhưng thực tệ, những ứng xử của chồng với bố mẹ tôi, bố mẹ anh em họ hàng ruột thịt, bạn bè của anh cũng chẳng đẹp. Tôi cảm thấy rất buồn chán, thất vọng vì cách ứng xử đó. Con người dù có nhiều khuyết điểm thế nào thì người ta vẫn phải có ưu điểm. Chồng tôi không rượu chè, không gái gú, chăm chỉ làm ăn (dù thua lỗ do không biết tính toán), giúp đỡ người gặp khó khăn, cũng rất thương con, nhưng khi con người ta bị tổn thương quá nhiều, thì tình yêu cũng dần giảm đi rồi đến một lúc nào đó sẽ chết, những ưu điểm đó không thể kéo nổi lại được.
Trong chặng đường buồn đó, tôi có gặp một người, ban đầu chỉ là quen biết hết sức thông thường. Chúng tôi quý mến nhau vì cả hai cùng dễ gần, tôi và anh rất dễ nói chuyện, vui vẻ. Tôi rất ngưỡng mộ anh và gia đình anh. Anh có người vợ đẹp, những đứa con vô cùng thông minh, ngoan ngoãn, sống có trách nhiệm, yêu thương vợ con. Anh từng nói “Người đàn ông nào đó có thể cặp bồ nhưng sẽ không bao giờ bỏ vợ, vì vợ ví nhưng một công trình, họ mất nhiều công sức để xây dựng và vun đắp”.
Có lẽ từ sự ngưỡng mộ, qua giao tiếp trò chuyện, qua sự quý mến của mọi người với anh mà tình cảm của tôi dành cho anh càng lớn dần. Tôi cố gắng giữ để cho tình cảm của mình không phát triển thêm, để anh không nhận ra, để cho mối quan hệ bạn bè giữa chúng tôi mãi tồn tại. Bề ngoài là vậy nhưng mỗi khi đêm xuống, một mình trong bóng đêm, tôi thường xuyên nghĩ tới anh, có thể coi anh như một liều thuốc xoa dịu nỗi đau.