Mỗi khi anh động chạm vào người tôi vì nghĩa vụ của người vợ tôi vẫn phải chiều nhưng thật sự có một cảm giác ghê ghê trào lên trong tôi. Từ ngày cưới đến giờ hơn một năm quan hệ vợ chồng tôi chưa một lần biết cảm giác “lên đỉnh” như người ta vẫn thường nói là gì. Nhưng trước đây khi còn yêu chồng tôi nghĩ tình dục không quan trọng lắm, sống với nhau yêu thương nhau là được. Giờ đây khi đã hết yêu anh, điều này khiến tôi suy nghĩ và nó cũng được coi là một nguyên nhân khiến tôi chán anh hơn.
Tôi phải làm sao đây, tôi thật sự không còn yêu chồng nữa những ly hôn thì tôi còn phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều và tôi không biết phải quyết định thế nào. Nếu ly hôn tôi cảm thấy mình có tội vì đã làm lỡ dở cuộc đời một con người. Anh 37 tuổi mới lấy vợ, trong mắt gia đình, bạn bè anh bị ế vợ vì nhìn anh gầy yếu nhỏ con, thiếu sức sống. Giá như anh có thể dễ dàng lấy vợ khác chắc tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi. Phần khác tôi cảm thấy áy náy vì gia đình chồng đối xử tốt với tôi. Mẹ tôi dù đến bây giờ vẫn không ưng anh nhưng mẹ cũng không muốn tôi lỡ dở cuộc đời.
Về phía tôi nếu ly hôn liệu tôi có thể hy vọng về một người chồng yêu thương vợ, về một gia đình đầm ấm, hạnh phúc không hay tôi lại cũng gặp một người không ra gì. Nói theo tâm linh thì cái số của tôi đã vậy thì lấy ai cũng khổ thế thôi, nếu thế chẳng phải tôi càng khổ hơn sao. Tôi cũng nghĩ đến trường hợp nếu không gặp được người tử tế, yêu thương tôi thật lòng thì tôi nhất định không lấy chồng nữa và xin một đứa con để nuôi. Nhưng nếu đứa bé đó khỏe mạnh ngoan ngoãn thì không sao, nhỡ nó bệnh tật, láo lếu thì tôi sẽ càng khổ tâm hơn.