Chồng tôi công tác ở xa, chỉ cuối tuần mới về nhà, anh chưa bao giờ giúp đỡ tôi bất cứ việc gì trong gia đình. Tôi đi công việc với chị gái anh đến 8h tối mới về anh vẫn ngồi máy vi tính. Có hôm tôi đi làm về muộn anh cũng không cắm giúp tôi nồi cơm mà ra cổng ngóng tôi về. Không chỉ thế, anh còn là một người khó tính, chặt chẽ, bủn xỉn. Lương anh cao anh giữ, lương của tôi, tôi giữ lại một phần để tiêu còn cũng đưa anh giữ. Đến lắp mạng trọn gói anh cũng sợ tốn tiền, anh nói chỉ đọc báo thì dùng 3G rẻ hơn.
Khi tôi đòi mua một số thứ thì anh quyết định lương ai người ấy giữ để anh không bị mang tiếng là bủn xỉn. Vợ chồng mới cưới chưa có con nhưng chưa bao giờ anh chiều tôi. Tôi mệt ăn ít cơm tôi nói anh đưa đi ăn chè anh cũng nhất định không, thậm chí mắc màn anh cũng tị với tôi rằng anh mắc màn thì em phải gài màn, e cứ nằm ì để một mình anh làm hết à?
Điều tôi buồn nhất là mỗi khi tức giận tôi điều gì là anh lại xưng mày tao, hay tôi có sai điều gì là anh lại ra nhà ngoại kể tội tôi. Còn rất nhiều điều vụn vặt khác trong cuộc sống vợ chồng mà tôi không muốn kể ra dài dòng, nhưng tôi cảm thấy chính những điều vụn vặt đó đã giết chết tình yêu của tôi.
Sau một thời gian vợ chồng căng thẳng tôi đề nghị ly hôn và anh đã thay đổi, anh đã biết cắm cơm mỗi khi tôi có việc bận, đã chiều chuộng tôi. Nhưng với tôi những thay đổi đó giờ không còn ý nghĩa gì nữa vì tôi đã hết yêu anh. Khi chưa có tình cảm với ai đó thì vẫn có thể nảy sinh tình cảm, nhưng khi đã có tình cảm rồi mà làm mất đi thì rất khó để lấy lại được tình cảm đó.
Tôi thật sự đã hết yêu anh, trước đây nhìn anh gầy yếu tôi thấy bình thường. Nhưng giờ cũng con người đó nhưng nhìn anh tôi thấy ngao ngán, phải đi đâu cùng anh tôi thấy xấu hổ vì anh quá bé, thậm chí tôi thấy khó chịu cả với tiếng ho của anh. Giờ tôi vẫn nói chuyện bình thường với anh nhưng mọi cảm xúc yêu đương với tôi đã chết thật rồi.