Càng buồn tôi càng may mắn trong việc kiếm tiền, các mối làm ăn cứ đến ùn ùn rất tự nhiên và nhẹ nhàng. Những khoản tiền này tôi cũng chẳng cho anh biết. Hai mẹ con cứ thế tự ăn tiêu, hưởng thụ, du lịch. Rồi một ngày tôi đầu tư phi vụ lớn, vì vậy anh biết tôi có tiền riêng, nhiều hơn anh vẫn tưởng. Anh thay đổi cách cư xử với tôi, nhẹ nhàng, quan tâm, nhường nhịn tôi nhiều hơn. Tôi biết anh không phải vì tiền mà vì biết nếu vợ đủ lông đủ cánh mà sự kết dính gia đình quá mong manh thì bất cứ lúc nào tôi và con cũng có thể tách hẳn ra mà không cần anh nữa.
Anh không biết trong suy nghĩ của tôi luôn xác định không bao giờ là người chủ động ly dị. Dù anh có người con gái khác, vài tháng chẳng động đến người vợ, cãi nhau anh không bao giờ làm lành, tôi vẫn sẽ không bao giờ bỏ vì anh là người cha rất thương yêu con. Và vì tôi đã nguội lạnh rồi nên tất cả mọi thứ chả là gì so với sự trưởng thành của con tôi. Tôi mong con lớn lên có cả bố lẫn mẹ bên cạnh.
Tôi cứ sống thế 2-3 năm, ở cơ quan thì cười, về nhà thì khóc. Một hôm có người nói thích và muốn chăm sóc tôi, anh ấy bằng tuổi tôi và chưa có gia đình. Tôi cũng thích anh nhưng không dám nói, không dám nhận vì 2 lý do. Thứ nhất tôi đã có gia đình, anh thì chưa, tôi không bao giờ bỏ chồng nên sợ làm hỏng tương lai của anh. Thứ 2, chồng tôi cũng thay đổi nhiều và tốt hơn trước, tôi không thể cư xử như vậy được.