Càng yêu anh và vì tình cảm chân thật anh dành cho tôi mà tôi đã cố gắng rất nhiều trong cuộc sống, nhưng đến một lúc nào đó tôi đối diện với những người thân trong gia đình anh thì sao? Tôi thật sự cảm thấy bế tắc, liệu họ có chấp nhận tôi với quá khứ như vậy không? Mặc dù tôi biết mình cũng không làm gì sai trái, nhưng cuộc sống là vậy thì mình phải chấp nhận. Tôi cũng là người trí thức, tốt nghiệp đại học và hiện tại công việc ổn định. Nhưng thế hệ của chúng ta suy nghĩ mọi chuyện có vẻ đơn giản hơn, không quan tâm về quá khứ, và cả anh cũng vậy, anh chấp nhận tôi và cả đứa con bé nhỏ của tôi.
Tôi thầm cảm ơn vì cuộc đời này đã gặp và yêu anh, với tôi như vậy là hạnh phúc rồi. Cho dù ngày mai mọi chuyện có ra sao và kết quả cuối cùng của tình yêu chúng tôi có như thế nào thì tôi sẽ vấn mãi nhớ và yêu anh.
Tôi chỉ mong rằng mọi người trong xã hội hãy có cái nhìn thoáng hơn trong tình yêu và hãy để cho tình yêu đó được trọn vẹn. Không phải vì tôi đang là người trong cuộc mà nói lên suy nghĩ như vậy, nhưng tôi tin chắc một điều khi chúng ta lập gia đì
nh thì không ai muốn cuộc hôn nhân đổ vỡ và chính tôi cũng vậy. Không lẽ vì thế mà ở tương lai họ lại không dám ước mơ về một gia đình, một cuộc sống hạnh phúc sẽ đến với họ sao?