Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ những người làm nghề đó là do họ lười lao động, ham sung sướng, sống buông thả, không tự trọng và tôi tự nhủ với lòng không nên quen những cô gái như vậy. Nhưng có lẽ “ghét của nào trời trao của nấy” nên tôi đã yêu em. Tôi vào bệnh viện thăm mẹ em, bác bệnh nặng lắm, gia đình côi cút, chỉ có hai mẹ con. Ban ngày em vào viện chăm sóc mẹ, xong rồi đi học làm móng. Tối về lại đi làm cái nghề tôi không bao giờ muốn đó.
Những ngày tháng bên em tôi thấy nhân cách, lối sống em hơn hẳn những cô gái khác mà tôi từng gặp. Em có vẻ gì đó rất đáng yêu, thật sự khó tả. Tôi khuyên em nên bỏ nghề đó đi, làm việc khác. Cái nghề mà ai cũng khinh, ra đường mặc cảm, nghề không khéo sẽ bị bệnh, nghề mà bị bảo kê đe dọa mỗi đêm. Em rưng rưng bảo giờ làm gì để hàng ngày có 300 ngàn tiền thuốc cho mẹ, rồi tiền ăn ở của em nữa? Câu nói của em làm tôi thinh lặng.
Tôi muốn giúp em, nhưng giúp thế nào đây khi hai bàn tay trắng, học hành còn dang dở, mộng công danh chưa thành thì lấy gì chăm sóc cho em. Tụi bạn bảo tôi bị lừa, đừng nên tin vào em. Nhưng với một kẻ đang yêu như tôi, mặc dù cảm thấy mình thật mù quáng nhưng yêu là yêu cho mình, tôi đã yêu em thì chấp nhận tất cả. Tôi bày tỏ tình cảm của mình và em không liên lạc với tôi nữa. Có phải em sợ không xứng, hay tôi không phải một chàng trai giàu có để em có thể nương tựa? Tôi phải làm gì đây? Tôi yêu em, một tình yêu say mê mù quáng.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)