Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống tình yêu mong manh với người khuyết tật hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống.
Tôi dần phát hiện anh chưa thật sự quên tình cũ nên tình cảm dành cho tôi không được nhiều như vẫn nghĩ. Bên cạnh đó, nếu chọn sánh bước với anh suốt phần đời còn lại, tôi sẽ phải vui vẻ chấp nhận lời bàn tán, ngó nghiêng của họ hàng, làng xóm.
Tôi 24 tuổi, anh 34, hai con người của hai thế hệ khác nhau. Tôi đem lòng yêu anh mặc dù anh là người có khuyết tật ở chân, việc đi lại khó khăn và tất nhiên là về hình thức, khi anh bước đi cũng khiến bao người nhìn anh rồi lại nhìn tôi và đặt câu hỏi: tại sao tôi đón nhận anh khi có thừa cơ hội tốt hơn? Hoặc sau này cháu định sống như thế nào? Sẽ khổ lắm, liệu con có hối hận không?
Anh sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, bố mẹ làm nghề giáo. Năm anh lên một tuổi, trận ốm nặng đã khiến anh bị co rút một bên chân. Kể từ đó anh lớn lên trong sự yêu thương đặc biệt của gia đình, bạn bè. Mặc dù sức khỏe và ngoại hình không được toàn vẹn như người khác nhưng trời phú cho anh một trí tuệ hơn người. Mỗi khi nhắc đến anh người ta hay gọi vui bằng cái tên: “thư viện sống”. Dường như anh biết mình kém may mắn hơn người khác nên khi làm việc gì cũng cố gắng gấp nhiều lần để kết quả không phụ lòng mọi người bao giờ. Tốt nghiệp đại học Bách Khoa, một thành quả mà ở lứa 1979 như anh ở miền quê nghèo Bắc Giang này ít ai làm được. Anh là niềm tự hào của gia đình, là tấm gương cho trẻ nhỏ ở miền quê nơi anh lớn lên noi theo.