Lạnh lùng và dứt khoát, anh bảo “Một người đêm về ngủ dưới gầm cầu mà còn sống được, còn em chỉ không có anh thôi mà tại sao sống không được”? Chúng tôi không chỉ có tình yêu mà còn có tình bạn hơn 10 năm nữa, vậy mà khi kết thúc chỉ vài tin nhắn qua loa là đường ai nấy đi, chưa một lần gặp mặt để anh giải thích tử tế. Tôi cảm thấy tình yêu anh dành cho mình sao quá nhẹ nhàng và mong manh.
Trước giờ tôi bị bệnh hoang tưởng, cứ nghĩ mình là tất cả của anh, trời có sập xuống thì sẽ có anh chống đỡ. Nhưng tôi đã sai, tôi không là gì trong anh cả, mặc cho tôi khóc và van xin anh như thế nào anh vẫn quay lưng. Khi người ta không còn yêu nữa thì họ lạnh lùng và đáng sợ lắm, họ không tiếc những lời làm tổn thương mình, mục đích là được chia tay thôi. Có lẽ anh đã quá mệt mỏi, không muốn diễn tiếp vai một người tốt nữa chăng?
Trong lúc tôi đau khổ tột cùng thì anh đang tất bật cho đám cưới của mình mà tôi không hề hay biết, đám cưới anh trước tết Nguyên Đán hai tuần. Tết năm nào bạn bè cũ cũng tụ họp lại, nhờ vậy mà tôi được biết anh đã cưới vợ qua một người bạn. Thì ra họ đã quen biết và yêu nhau lâu rồi vì làm chung trong một ngân hàng.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao anh bỏ rơi tôi, vì người anh chọn nghề nghiệp tốt hơn tôi. Cô ấy làm trong ngân hàng còn tôi là cán bộ nhà nước nghèo nàn, đặc biệt người ta còn con gái nữa. Trong trận chiến không ai đánh mà tôi là người thua cuộc.