Cảm giác nặng nề trong lòng, tôi cố gắng không buồn, động viên anh lúc này, không dám suy nghĩ khác hơn. Rồi tôi quyết định viết thư cho anh để bày tỏ nỗi lòng những ngày qua, muốn biết lý do vì sao anh lại trở nên khó hiểu như vậy. Cầm bức thư tôi chạy xe như điên, bỏ vào nhà trọ của anh, rồi chạy nhanh về phòng, sợ điều gì đó sắp xảy ra, vì đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy anh bỏ mình, những lúc đó khi tỉnh dậy tôi rất sợ và buồn lo, cứ có cảm giác không lành.
Anh nhắn tin cho tôi, những dòng tin nhắn tôi không thể tin vào mắt mình. Anh nói tình yêu trái ngang, anh và tôi là bà con, mẹ tôi phải gọi ba anh bằng cậu. Tôi choáng, không biết bà con này đã qua mấy đời rồi nữa nhưng nghĩ bà con không gần. Tôi khóc, biết anh rất buồn, cố giấu sợ tôi không có tinh thần học bài để thi. Cả tuần qua anh không ăn uống gì, tinh thần đi xuống, anh hay cáu, đôi lúc tôi rất buồn. Nhìn anh xanh xao, ốm hơn trước tôi lại thấy rất đau lòng và lo lắng.
Tôi cố ngăn những dòng nước mắt lại trước mặt anh, khuyên anh hãy mạnh mẽ đối diện và cố thuyết phục gia đình, đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Gia đình tôi, mẹ cũng khó nhưng rất tâm lý, không ngăn cản, mẹ cũng không hề biết có chuyện bà con này. Anh nói nếu không thuyết phục được ba, anh sẽ đi, nghĩa là cũng bỏ tôi. Anh sẽ không ở đây và đi một nơi thật xa nơi này một thời gian, cũng không biết là bao lâu.