Quan trọng giờ anh bảo cô ấy chỉ còn một mình, người đàn ông kia đã không còn. Mấy tháng trời tôi quyết chí tấn công, thậm chí tham gia dự án ở Việt Nam để được gần em nhưng càng gần càng xa, tôi tiến một bước em lùi một bước, như cánh cửa đóng sập, nhẹ nhàng dứt khoát. Thậm chí trước mặt mọi người em một điều chị, hai điều chị, gọi tôi là cậu em, cậu trai trẻ, cậu bé (tôi chỉ thua em 4 tuổi), trong khi tôi được bao cô gái vây quanh vì diện mạo tốt, có mác Việt kiều, không rượu chè hút sách, công việc ổn định.
Anh tôi cũng không ủng hộ, bảo tôi không đủ trình, rằng cô ấy là người rất độc lập, tự chủ, cần một người rất bản lĩnh và từng trải để che chở, tin cậy chứ không phải một phi công trẻ như tôi. Em nghĩ tôi đột nhiên thích một người lớn tuổi hơn chắc do đổi gu nhất thời, vài hôm lại chán. Em chưa từng nghĩ đến chuyện quen phi công trẻ, chưa bao giờ nghĩ quen tôi.
Sau cùng em nói thẳng trái tim giờ khép cửa, chỉ muốn thanh bình tự tại trong cái cô đơn riêng (có lẽ hình bóng người đàn ông kia còn rất lớn, che chắn mọi cơ hội mở cửa trái tim em). Tôi tìm hiểu và biết hơn về em, người phụ nữ một tay gánh vác gia đình, nhiều gánh nặng, nhiều nỗi niềm đằng sau nụ cười và vẻ năng động đó.