Sau đó chúng tôi lặng thinh cả buổi tối, tôi đưa em về nơi ở của em trong tâm trạng khó tả. Em để lại cho tôi một câu nói: Cho em 3 ngày để suy nghĩ. 3 ngày không nói chuyện, không liên lạc, chỉ có im lặng, với tôi dài đằng đẵng và khó chịu. Rồi tôi đã nhận được lời từ chối kèm theo lý do, nó chính đáng đến mức tôi không thể chối bỏ, chẳng phải vì em không có cảm tình với tôi mà vì chúng tôi không thể. Em không muốn tôi từ bỏ sự nghiệp đang đi trên con đường tươi sáng của mình ở nước ngoài, rằng tôi không thể trở về Việt Nam với em và em cũng không thể rời xa nơi này như thế, em có trách nhiệm với gia đình.
Những giọt nước mắt đã rơi và đây là lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết tôi thấy em khóc, tôi đã ôm em vào lòng, rất lâu. Những ngày trở lại Pháp của tôi cảm giác dài đằng đẵng. 4 tháng trôi qua, tôi càng nghĩ tới em nhiều hơn, vẫn dõi theo em qua trang cá nhân và bạn bè chung giữa hai người. Một lần say rượu, tôi đã điện thoại cho em, nói rất nhiều (tôi không nhớ rõ ràng hết), chỉ biết sau đó em bắt đầu đáp lại những thư từ và tin nhắn hỏi thăm của tôi, không có gì đi quá giới hạn nhưng vẫn êm đềm và thân thiện như trước. Điều này khiến cuộc sống của tôi vui vẻ và khởi sắc khá nhiều.