Có những tối trước đó tôi vẫn đến đứng dưới cổng nhà chị, nhìn lên không lúc nào không thấy đèn trong phòng sáng, chị không đi đâu ra khỏi nhà buổi tối, vậy chị quen và yêu anh ta lúc nào? Tôi nghe mọi người kể anh chồng tương lai của chị là bộ đội đóng quân ở xa, các cô gái kể về tình yêu của họ với đầy sự ngưỡng mộ. Tôi đã lao đến và hét vào mặt chị, sao chị phải dối lừa cảm xúc của mình như thế, người đó liệu có tốt cho chị không vì anh ta đang ở xa? Tại sao chị lại nghĩ không thể yêu một người kém tuổi, tuổi tác có gì mà quan trọng đâu. Cho đến giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó lại tìm đến chị nói ra những điều đó.
Chị kết hôn và nghỉ việc ở cơ quan, mọi người bảo chị chuyển công tác theo chồng đến Đà Nẵng nơi anh đóng quân. Từ đấy tôi không nghe bất kỳ thông tin gì về chị nữa, ngay cả trên Facebook, do chị không chấp nhận kết bạn với tôi nên thông tin của chị trên đó tôi cũng không thể cập nhật được. Tôi cũng chuyển công tác đến cơ quan mới, người đầu tiên tôi gặp ngày đầu tiên bước chân vào cổng cơ quan lại là chị. Trông chị khác hơn so với ngày xưa rất nhiều, vẫn khuôn mặt trẻ trung hơn số tuổi của chị nhưng vóc dáng không còn mảnh khảnh như xưa, ánh mắt vẫn dịu hiền và nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.