Không biết xui khiến thế nào nhưng chỉ một ngày không được gặp chị tôi thấy bứt rứt không yên. Lúc nào tôi sang cũng thấy chị làm việc, vẻ mặt lạnh lùng và không bao giờ để ý đến sự có mặt của tôi, tôi gần như không có cơ hội để tiếp cận hay trò chuyện với chị. Chị cũng không bao giờ tỏ ra khó chịu khi tôi cứ sang phòng lăng xăng giúp mấy cô bạn trong phòng rồi tranh thủ chuyện trò. Mọi người bảo chị không quá khắt khe, công việc cứ xong đúng hạn đã giao nhận và đảm bảo chất lượng là được.
Rồi một lần cuối giờ tình cờ gặp chị đang khệ nệ mang một chồng hồ sơ dầy cộp ra thang máy, tôi đã chạy ra mang giúp và có cơ hội chính thức được nói chuyện với chị. Cũng từ đó chúng tôi nói chuyện thường xuyên, cởi mở hơn. Mọi người trong phòng nói chị chưa yêu ai, nghe đâu có mối tình thời sinh viên với một người đi học nước ngoài nhưng chia tay đã 6-7 năm. Kể từ đó chị chưa yêu thêm lần nào nữa.
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác ái ngại và thấy thương chị. Sáng đến cơ quan làm việc sớm, chiều về muộn, tối còn mang việc về nhà làm. Mọi người bảo tôi rủ được chị đi ra ngoài chơi là một kỳ tích. Càng nghe kể về chị tôi càng thấy đặc biệt, là một mẫu con gái điển hình, đủ cả công dung ngôn hạnh. Sao người như chị đến tầm tuổi đó rồi mà vẫn đi về một mình, nghe mọi người trong phòng nói xung quanh chị cũng nhiều bạn bè đồng trang lứa nhưng chị không nhận lời ai.