Nhiều đêm tỉnh giấc thấy chồng nằm ngủ say bên cạnh, tôi còn tự nhủ rằng chuyện đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chồng có người khác và anh chưa từng yêu tôi. Tôi cũng vừa nhận được điện thoại hẹn gặp của người thứ ba. Tôi gọi cho cô bạn thân, bảo cô ấy đi cùng để có thêm một người hậu thuẫn. Tôi cứ nghĩ tới đó sẽ có một cuộc chiến long trời lở đất giữa tôi và người đàn bà đó, ít ra tôi cũng phải cho chị ta vài câu chửi. Nhưng khi nhìn đôi mắt buồn, ươn ướt như muốn khóc của chị, tôi lại mềm lòng. Đến tôi còn cảm thấy thương hại như vậy, chẳng trách chồng yêu chị, mê say đến thế.
Chị lại kể câu chuyện vô nghĩa mà chồng tôi đã kể. Chị van lơn tôi cho phép được ở cạnh anh, nói rằng sẽ gặp anh rất kín đáo, không để cho tôi biết có sự hiện diện của chị xen vào gia đình tôi. Chị còn đưa tôi một tờ giấy, trên đó chứng nhận đã đi triệt sản, không thể nào có con. Chị bảo tôi yên tâm rằng sẽ không có đứa trẻ nào tranh giành vị trí của các con tôi. Vừa khóc, chị ta vừa nói “Chị và anh yêu nhau thật lòng, không thể thiếu nhau. Đã nhiều lần cố tách ra rồi nhưng không tài nào chịu nổi. Xin em rủ lòng thương, nếu không được ở cạnh anh, chị chỉ còn nước chết”.
Sau khi gặp kẻ thứ ba, tôi càng thêm khó nghĩ. Không ngờ chị ta yêu chồng tôi đến vậy, hy sinh cả niềm hạnh phúc, bản năng làm mẹ vì anh. Bạn tôi nói tôi đừng tin nước mắt cá sấu và những lời hồ ly giảo hoạt của kẻ phá hoại gia đình người khác, nhưng tôi lại cảm nhận chị nói thật. Giờ tôi cảm thấy mình mới là kẻ chen chân vào hai người đó. Nếu không có tôi, chắc họ đã hạnh phúc bên nhau lâu rồi.