Anh nói nếu không vì lúc đó trong bụng tôi đã mang giọt máu của anh, có lẽ anh đã không màng đến tất cả mà trở về bên chị. Sau này, khi tôi và anh lập gia đình, hai người nhiều lần tách nhau ra nhưng rồi tình yêu quá mãnh liệt nên họ không dừng lại được. Câu chuyện anh kể trơn tru, rõ ràng như thể đã được chuẩn bị từ lâu lắm. Tôi không hiểu sao lúc đó mình có thể không rơi một giọt nước mắt. Tôi bình thản lắng nghe chồng kể về chuyện ngoại tình, nghe chính miệng anh bảo đã yêu người phụ nữ khác từng ấy năm, rằng anh lấy tôi chỉ vì bất đắc dĩ.
Thật ra lúc ấy tim tôi đau lắm, trong lòng tất cả sụp đổ. Tôi muốn nổi giận, gào thét, chửi bới chồng và kẻ thứ ba nhưng không làm được. Bản chất tôi vốn không phải người có thể làm ra những hành động điên cuồng như thế. Tôi chỉ biết ngồi đó, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau, để sự cay đắng thấm vào trong xương tủy. Chồng thậm chí còn không để cho tôi có sự lựa chọn. Anh bảo không thể bỏ rơi chị, vì chị đã dành cả tuổi thanh xuân ở cạnh anh, chấp nhận hèn mọn không có danh phận gì làm người tình bên anh, anh phải có trách nhiệm.
Anh bảo đến giờ phút này cố duy trì hôn nhân không tình yêu với tôi cũng chỉ vì con cái. Anh xin lỗi tôi rất thành khẩn, còn nói mong tôi vì con mà suy nghĩ thấu đáo. Mấy tuần liền tôi rơi vào trạng thái chết lặng. Tôi cố duy trì một cuộc sống bình thường, cố gượng cười để các con không nhận ra sự bất thường giữa bố mẹ. Chồng cũng vậy, sau cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa hai vợ chồng, anh nói cho tôi thời gian để suy nghĩ. Sau đó anh cũng hoàn toàn trở lại bình thường, vẫn chăm chút cho mẹ con tôi như xưa.