Chiều hôm đấy tôi quyết định kể hết những gì đang suy nghĩ cho anh nghe, tôi đã khóc rất nhiều và nghĩ anh cũng hiểu. Anh bảo tôi đi đi nhưng anh lại gọi nhỡ, bảo tôi anh hiểu hết nhưng tôi biết anh cũng có cảm giác gì đó. Tôi nhận ra chỉ một thời gian rất ngắn nhưng cả hai đều đợi chờ đến giờ hẹn để nói chuyện, để kể cho nhau nghe những chuyện chẳng liên quan với nhau. Tôi lại thêm một đêm suy nghĩ về mình, về anh và về chồng sắp cưới.
Tôi quyết định đi xa dài ngày, nghĩ thời gian dài bên ngoài sẽ làm tôi quên ám ảnh trên mạng này. Tôi nhắn cho anh sẽ không lên mạng một tuần và khi đi hy vọng anh kiếm được bạn gái thật. Tôi đi nhưng đầu óc vẫn muốn quay về, rồi tôi toại nguyện khi bị trễ xe buýt và không thể ra tàu kịp giờ. Chuyến đi lỡ nhưng tôi lại chỉ muốn chạy ngay về ôm máy tính để gặp con người kia. Có lẽ hơi tức cười nhưng con người đó cũng chờ đợi để gặp tôi và kể chuyện cho tôi nghe. Chúng tôi chia sẻ cho nhau, giới thiệu những bài nhạc hay rồi lại cùng vote down cho mấy clip nấu ăn dở.
Tôi bật cười vì lâu lắm rồi mới có người có thể chia sẻ những bài hát hợp gu, những bộ phim hay cũng như sở thích nấu ăn với mình. Đơn giản thế nhưng rồi tôi nhận ra ngày nào cũng muốn lên mạng để nói chuyện với anh, người có đôi mắt buồn nhưng tính cách trẻ con đó. Tôi nhớ cảm giác trêu tức anh bằng cách giả giọng Bắc khi anh đổi giọng. Không biết đó có phải yêu không, tôi chỉ biết mình không thể quên anh được.