Tôi lại ngạc nhiên khi anh từng là du học sinh như tôi. Bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất được lôi ra kể và tôi nghĩ kể cho đỡ ngượng với mục đích chính của buổi gặp. Tôi lo sợ, hồi hộp mà lại thoáng chút tò mò vì lần đầu tiên xem cảnh tượng này trực tiếp. Tôi hết nhắm mắt lại nhìn đi chỗ khác, rồi lại tính rút dây cáp mạng nhưng may quá tất cả cũng hết và tôi cũng không bối rối nữa. Tôi phì cười khi anh cuống quýt giải quyết sự cố với cái máy tính, thấy anh ngồ ngộ khi khoe tôi hết chai nước loại xịn đến cái poster phim khổ lớn.
Anh say mê kể về bộ sưu tập đồng hồ, những đôi giày, những món hàng đang sale, những dự định ước vọng. Anh khoe như một đứa con nít khoe đồ tết và điều này làm tôi nghĩ có gì đó rất dễ thương, thú vị ở con người này. Chúng tôi hẹn nhau vào ngày hôm sau lúc 2h chiều trên mạng. Cả đêm đó tôi suy nghĩ rất nhiều về những gì mình đã làm, nghĩ có lẽ ngày mai mình sẽ biến mất trước giờ hẹn đó. Rồi chúng tôi lại nói chuyện về âm nhạc, phim ảnh, nấu ăn với một niềm đam mê trong từng câu từng chữ. Sau hơn 8 tiếng đồng hồ nói không ngơi nghỉ, tôi phát hiện con người đấy nhiều điểm giống mình thật.
Đêm đấy tôi suy nghĩ rất nhiều về chồng sắp cưới, về tôi và về người bạn mới. Tôi chán bản thân nhiều lắm khi đã tự vượt qua vạch nguy hiểm để tiếp xúc với một thế giới khác, nghĩ có lẽ mình nên dứt khoát. Tôi nhớ cách nói chuyện trẻ con ngộ ngộ của anh, nhớ giọng nói đó. Rồi anh vừa làm việc lâu lâu lại nhắn vài dòng cho tôi, từ chuyện ăn gì hôm nay cho đến chuyện mây trời gió nước. Lúc nói chuyện bỗng anh hỏi đường nhà tôi, tôi trả lời không nói được. Lúc đấy trên màn hình tôi thoáng thấy nét thất vọng hiện rõ trên mặt anh.