Giữa chúng tôi như có một ngọn lửa cảm xúc đang âm ỉ và bắt buộc phải cháy dù tôi không hiểu tại sao. Khi tiếp xúc công việc với nhau một vài ngày qua, ông đúng là một người rất tử tế đàng hoàng và càng khiến tôi thêm lo sợ với bản thân. Bây giờ đây tôi không thể nào ngăn được cảm giác muốn đến với ông ấy. Cuộc sống gia đình tôi vốn yên ổn, nhìn bữa cơm gia đình chồng con ăn uống vui vẻ vô tư mà lòng cảm thấy đau khổ.
Tôi thấy nhói lòng và gần như bật khóc vì biết mình sẽ không vượt qua được cái cảm giác yêu đương với người đàn ông kia. Tôi thật sự cố quên, cố tìm cách nào để thôi không nghĩ đến nhưng không thể. Thật tệ là tôi không muốn ân ái với chồng nữa. Ông cũng có gia đình, không phải là người dễ tính và tôi cũng không phải dễ yêu. Gặp biết bao nhiêu người dù là một vài trong số đó có tình ý nhưng tôi không theo cách như vậy. Không hiểu sao giờ tôi cảm thấy rung động đến thế ngay cả khi ông ấy chưa thể hiện ý gì.
Ông ấy ngỏ ý muốn có cuộc gặp riêng tư và tôi từ chối dù trong lòng rất muốn nhận và nghĩ sẽ không thể từ chối đến lần thứ 3, tôi từ chối vì muốn kéo dài sự trong sáng, sự yên ổn của cái hiện tại. Tôi hiểu điều gì sẽ xảy đến, cái giá gì có thể xảy ra, không mong chờ sự tha thứ của chồng hay của người khác, chỉ không biết liệu rằng tình yêu và trách nhiệm cái nào có tính quyết định trong hôn nhân?