Vợ đến với người kia tôi vui lắm vì tưởng cô ấy được hạnh phúc, không nghĩ đến chuyện cũ nữa, vì cô ấy đã tìm được hạnh phúc. Tôi tự động viên mình, cứ theo dõi thông tin vợ. Được 1 tháng người kia ra đi, thấy cô ấy như thế tôi rất thương, nỗi uất hận khi bị cắm sừng đã tan biến. Khi biết cô ấy phản bội, tôi tức giận, cô ấy muốn ly hôn tôi mạnh dạn chấp nhận, ly hôn xong không liên quan gì nữa. Giờ cô ấy cô đơn, không nơi nương tựa, tôi lại đau khổ hơn.
Tôi viết ra giấy dự tính tương lai, chấp nhận do trời quyết định. Tôi vẫn mong cô ấy có hạnh phúc, có người thương yêu, không phải khổ sở, không phải nghĩ đến tôi. Tôi thấy thương và lo cho cô ấy hơn mặc dầu biết rất rõ mình từng bị cắm sừng. Ước gì người kia cưới và cho cô ấy hạnh phúc.
Giờ càng cố quên, càng nhớ, nghĩ đến tương lai cô ấy như thiên hạ nói và cảnh những người đã bỏ chồng, tôi lại càng thương hơn. Tôi biết giờ không còn yêu nhiều nữa nhưng tình thương vẫn còn. Dù sao cô ấy cũng là mẹ của con tôi, 5 năm tình nghĩa vợ chồng.
Mẹ mắng tôi, anh em cũng không ủng hộ, nhà tâm lý cũng nói thế. Ai cũng bảo tôi tội gì như thế, vợ như thế tiếc làm chi, thiếu gì những người khác, trong khi mình nhà cửa có, công việc có, đâu đến nỗi nào. Mình thương vợ chứ vợ có thương mình đâu, tội gì. Tôi càng đau, càng thương hơn khi nghĩ về cô ấy.