Đúng là chẳng ai đoán được chữ ngờ, giờ đây tôi chắng dám nghĩ đến chữ ân hận vì đã lấy anh, bởi chính tôi là người quyết định xa bố mẹ và điều kiện tốt nhất ở dưới nhà mình để cưới anh, cũng bởi cả hai đứa rất yêu nhau. Bố chồng không như những gì tôi thấy trước đây, thật đáng sợ vì ông nghiện rượu. Uống xong không vừa ý là ông chửi mọi người, thỉnh thoảng chửi tôi bằng những ngôn từ mà tôi nghĩ không thể nào phát ra từ một người có học thức và sống trong điều kiện như thế.
Lúc đầu tôi thấy thật sự sốc, thương cho mẹ chồng và anh, rồi dần đến là thông cảm, thất vọng và cho đến giờ không cảm xúc nữa. Hình ảnh bố chồng trong đầu tôi lúc nào cũng thật đáng sợ, nhiều lúc không muốn nhìn vào mặt ông vì nghĩ đến những điều ông đã làm, đang đêm tôi còn ngủ mơ ác mộng về ông. So với nhiều người, tôi nghĩ mình khéo léo trong cách cư xử, nhưng khi đã nghiện rượu rồi họ còn ý thức gì được nữa.
Chả cần nói, tôi buồn lắm, cũng chẳng thể kêu mãi với chồng được, mặc dù lúc nào anh cũng đứng về phía tôi. Chỉ nghĩ đến cuộc sống lâu dài tôi đã thấy ngạt thở và tuyệt vọng, lại sắp sinh em bé, cuộc sống sau này sẽ thế nào? Tôi không muốn con bị nghe những lời như thế. Anh bảo tôi nếu cứ thế này sẽ ra ở riêng, chuyện đâu có dễ thế bởi anh là con trai một, như thế sẽ tai tiếng, mọi người sẽ nói sao? Tất nhiên, bố mẹ tôi không biết chuyện này, tôi giấu bởi nếu biết họ sẽ rất buồn và thương con.