VN88 VN88

Tâm sự thư sám hối gửi vợ ngày 8/3

Hắn quyết định hy sinh một giấc ngủ trưa bắt đầu suy nghĩ. Sợ ông bà thì thật đúng rồi và chẳng có gì phải bàn cả. Đến chuyện ông bà dẫm phải cái gai mùng tơi mà hắn còn hết hồn, huống chi là… Còn tại sao hắn sợ vợ nhỉ? 5 năm trước, nàng theo hắn ra Bắc bắt đầu cuộc sống làm vợ, bỏ lại sau lưng một gia đình ấm êm mà chưa lúc nào rời xa, bỏ lại một công việc thật tốt giữa thành phố Sài Gòn. Để rồi nàng được nhận lại những gì nhỉ?

Một căn phòng trọ tạm bợ đã được thuê; một công việc với mức lương giảm đi hơn nửa? Hay là việc ngày lại ngày thui thủi đi đi về về căn phòng trọ ấy không một lời kêu than và chỉ bật khóc khi nửa đêm kẻ trộm soi đèn vào phòng hoặc việc cạy khóa lấy đi bộ máy tính với những tài liệu quý giá? Trong khi đó hắn thì sao? Vẫn tiếp tục cuộc sống cũ với công việc chẳng đâu vào đâu, chiều chiều lang thang bia bọt, tối tối lại dạo cafe với mấy ông bạn dày ăn mỏng làm. Nàng đã không hề trách cứ.

Rồi nàng quyết định về Nam Định khi không thể tiếp tục cuộc sống như thế này mãi. Hai đứa tìm mua một căn nhà cấp 4 bé tí tẹo dột nát làm tổ ấm riêng tư khi trong tay chỉ có vỏn vẹn vài triệu đồng. Những đêm mưa, hai vợ chồng mắt nhắm mắt mở ôm chăn, kéo giường chạy quanh nhà, lâu dần thành quen. Hay chuyện sau mỗi trận bão lại thêm những vạt ngói rơi như để thêm phần rôm rả. Cuộc sống khó, khổ nhưng nàng vẫn luôn bên cạnh hắn, không lời oán than một kẻ đã không lo nổi cho vợ dù chỉ là mái nhà đủ để tránh nắng mưa.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.