Cũng tiếng Việt ta, phụ nữ còn được gọi với danh xưng “phái yếu”. Chúng tôi luôn là người đèo xe máy các chị em, luôn nhường đường, nhường chỗ, bê vác vật nặng cho các chị em. Đơn giản, bởi chúng tôi được mặc định với danh xưng “phái mạnh”. Thử hỏi, các chị em có mấy người biết sửa điện, thay dầu mỡ ở quạt, khoan tường, đóng đinh? Thử hỏi, có mấy chị em phải chạm tay vào bút thử điện, cái kìm, cái búa, máy khoan. Và cũng có khi nhiều chị em không phân biệt được cờ lê và mỏ lết. Chúng tôi được mặc định làm những phần việc đó. Và chúng tôi không kêu than.
Hơn nữa, người ta dễ dàng chứng kiến nước mắt của phụ nữ nhưng đâu có dễ dàng chứng kiến nước mắt của đàn ông. Người ta dễ dàng thừa nhận: đàn ông là bờ vai chia sẻ của phụ nữ. Nhưng đâu có dễ dàng thừa nhận: phụ nữ là bờ vai chia sẻ của đàn ông. Nhiều khi trong cuộc sống, chúng tôi cũng gặp phải những khúc mắc, khó khăn, cũng có những giây phút yếu lòng, khó có thể diễn tròn vai của phái mạnh. Không có quyền được yếu đuối, chúng tôi chẳng vì thế mà oán thán.
Dẫn ra 3 thứ không có đó, chúng tôi muốn ngỏ ý rằng: mỗi giới tính đều có vai trò và thiên chức riêng. Vậy mà, đọc mấy bài báo những ngày gần đây, chị em sao cứ bàn tới 2 chữ ‘bình đẳng” trong các công việc nhà. Đâu phải những phần việc của phụ nữ và những phần việc của đàn ông đặt lên hai chiếc đĩa cân, bên đĩa cân này có những thứ này thì bên đĩa cân kia có ngần đó những thứ thì mới gọi là bình đẳng.