Biết mẹ ốm đã lâu, muốn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe mẹ hiện giờ ra sao, con cũng phải đắn đo suy nghĩ nhiều lắm, con định sẽ không liên lạc với mẹ nữa, muốn đứng ngoài nhìn mẹ như người xa lạ, không quan tâm và cũng chẳng cần biết mẹ như thế nào, nhưng con không thể làm được và không thể trở thành con người vô lương tâm như thế, lòng con không yên khi mẹ đau ốm.
Sáng nay khi thấy mọi người điện cho con nói rằng mẹ ốm nhìn tiều tụy lắm, lòng con rất xót xa, vì đâu mà mẹ lại đến nông nỗi như vậy? Phải chăng mẹ không vượt qua được dư luận, mẹ sống như thế nào chỉ trong lòng mẹ là rõ nhất. Giờ đây mẹ đã có cô con dâu như mong ước, con dâu mới của mẹ có đầy đủ vật chất để lo cho gia đình, những thứ mà ngay cả trong mơ con cũng không thể cho mẹ được. Con chỉ có thể cho mẹ tình yêu thương và sự chân thành, nhưng những thứ đó gia đình mẹ đâu cần đến.
Khi tất cả đã quay lưng lại với con và trong sâu thẳm lòng mình con vẫn tin mẹ luôn ủng hộ và bên con, vẫn tin rằng mẹ tốt với con thật lòng như những lời mẹ nói, giờ khi sự thật bày ra trước mắt tất cả mọi người thì con chợt hiểu rằng mình thật ngốc. Con ra đi cũng là do gia đình mẹ có sự toan tính bàn bạc từ trước, vậy mà vẫn cứ nghĩ và biện minh đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên của gia đình mẹ thôi. Con chẳng trách ai ngoài tự trách chính bản thân mình quá tin, quá khờ khạo để cho người ta dùng thủ đoạn tinh vi chà đạp lên nhân phẩm của mình, đau về thể xác thì có thể lành theo năm tháng còn đau về tâm hồn biết đến bao giờ mới lành và nguôi ngoai đây mẹ. Nó sẽ là nỗi đau đeo bám lấy con suốt phần đời còn lại.