6. Tui nói cho anh biết nhé, tui nghĩ tui không có anh chị em, anh cũng chỉ có một đứa em gái, tui thương nên tui mới kêu về ở chung để rồi rốt cuộc lần đầu nó trợn tròn mắt chỉ vô mặt tui mà nói này nói nọ là tui nể anh tui đã nhịn rồi. Tui có làm gì sai thì bố mẹ là người lên tiếng chứ nó là vai em, dù gì tui cũng là chị dâu, vợ anh hai nó. Nó có nói tui thì cũng phải nể mặt anh nó, làm vậy người ta gọi là “hỗn”. Tui nhịn vì tui nể anh, nó là em gái anh, tui nói chỉ tổ làm anh đứng giữa khó xử. Tui nói thiệt, ngày xưa tui cũng từng đi ở nhờ, lúc nào tui cũng nghĩ người ta thương mình nên mới cho mình ở nhờ, chứ người ta ghét mình, có năn nỉ xin họ cho ở họ cũng không dám.
7. Tui nói thiệt, đừng nghĩ tui kêu nó về ở để nhờ vả này nọ hoặc bắt nó làm việc nhà. Không hề.
8. Anh cũng đừng nói anh em anh, anh chị em dâu anh không thích tui làm anh buồn, anh ghét tui thì tui cũng đành chịu. Tui cũng không nghĩ mình có làm gì hoặc nói gì để mọi người ghét. Mọi việc tui cố gắng đối xử và dung hòa theo khả năng của tui, nếu nói tui phải sống khác với bản tính của tui để lấy lòng họ thì tui nói thiệt là tui không làm được. Sự giả dối chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn, trước sau gì thì mọi người cũng sẽ nhận ra thôi. Vậy anh có bao giờ tự hỏi là trong mấy anh chị em thích ai nhất, ghét ai nhất?