Vậy mà suốt 4 năm lấy nhau, cái giá như của em càng ngày càng trở nên viển vông và vô vọng. 4 năm qua chồng không một chút thay đổi, thậm chí càng ngày càng trở nên thậm tệ. Lúc nào cũng tỏ ra vô tâm không cần biết đến bất cứ việc gì, chỉ mỗi tháng về đưa cho vợ vài đồng lương là xong, ngoài ra vợ muốn lo thế nào thì lo, làm thế nào thì làm.
Khi anh bị bạn lừa mất 100 triệu đồng, em chết đứng, cả đời em cho đến ngày hôm nay mặc dù kiếm được nhiều hơn trước nhưng chưa dám nghĩ đến con số đó. Em phải cố gắng lắm mới thuyết phục được bố mẹ bỏ tiền ra mua xe cho anh, rồi cũng chính em phải đi vay tiền để cho anh mua xe, vậy mà số tiền ấy giờ đang đè nặng lên đầu. Em vừa xót tiền, vừa bế tắc vì không đòi được nợ, vừa giận vì anh tin người quá mà em nói toàn không nghe, cũng thương lắm khi anh vấp phải sai lầm quá lớn.
Từ khi có con đến giờ, anh chưa bao giờ chú tâm lo trọn vẹn cho con, về nhà chỉ ngồi chơi, bật máy tính cho con xem để nó đỡ quấy. Tại sao những lúc anh ở nhà không chơi với con, không dạy con học, trong khi giờ con lớn rồi phải có người dạy dỗ, việc đó anh cũng để dành cho em sao?
Em viết thư này không mong muốn điều gì, chỉ mong anh nhận ra những khuyết điểm và tự mình thay đổi, sống có ý thức, trách nhiệm với gia đình, vợ con, để sau những mối lo về cơm áo gạo tiền ở công ty, vợ chồng mình có những phút giây thoải mái, hạnh phúc, cùng nhau dạy con. Mong anh biết em đang nghĩ gì, cố gắng ra sao để vun đắp cho gia đình nhỏ bé còn muôn vàn thiếu thốn này.