Em là người quá đặc biệt, tách mình khỏi mọi yếu tố vật chất lẫn tác động từ bên ngoài. Càng khâm phục và tôn trọng, tôi càng yêu em hơn. Càng yêu, tôi càng không dám làm trái ý em nên càng lúc đứng xa hơn vì em không đồng ý việc tôi tiếp cận. Không gì diễn đạt hết nỗi đau đớn, tức tưởi trong tôi hiện giờ. Tôi đầy mâu thuẫn và mệt mỏi. Mọi thứ trở thành vô nghĩa. Tại sao tôi đã lùi lại, chấp nhận làm bạn mà em vẫn không đồng ý?
Nhiều người nói rằng với trình độc học vấn, tiền bạc, những mối quan hệ sẵn có, tôi sẽ tìm được một người khác để yêu, nhưng họ đâu phải là tôi. Thậm chí, chính em còn nói “đâu phải hết phụ nữ trên đời”. Em còn chỉ tôi cách quên: Để quên một người, không gì tốt hơn là yêu một người khác. Nhưng làm thế nào yêu một người khác, khi trong tôi không còn chỗ trống dành cho bất cứ ai ngoài em.
Đã có lúc tôi nghĩ đến việc gặp chồng em để đánh thức sự tự trọng nơi anh ta. Bởi đó là người không dứt khoát về mặt tình cảm, khi đến với em vẫn còn nhiều hệ lụy từ quá khứ, chênh lệch về học vấn, sự nghiệp không vững chắc để có thể cho em cuộc sống tốt, và còn rất nhiều điều khác mà tôi biết về anh ta và người anh ta từng lấy làm vợ. Tôi không thể cam tâm để mặc em ngây thơ tin vào những gì anh ta nói và vào hạnh phúc trên cát của mình. Có lúc tôi muốn nói hết với em sự thật về họ, vì tôi nghĩ một người tự tin và kiêu hãnh như em sẽ không chấp nhận sánh ngang với những kẻ sống sai lầm như thế, nhưng tôi không biết phải nói thế nào để tránh làm tổn thương em.