Tôi tự hỏi tại sao lại có người phụ nữ sắt đá đến vậy bởi em là người khá hiện đại trong xã giao, công việc, là dân ngoại ngữ và từng giành được học bổng du học. Tôi mong em hiểu tôi chỉ muốn được nghe giọng nói của em, được đi bên cuộc đời em mà không hề có bất cứ suy nghĩ sâu xa nào khác. Tôi phải chấp nhận làm bạn dù lòng vẫn yêu em như ngày đầu, vậy vẫn không thể. Tôi phải làm gì để em chấp nhận mình như một người bạn?
Em cũng tin có sự tồn tại của một thứ tình bạn giữa đàn ông và đàn bà, với điều kiện họ là cha con hoặc anh chị em ruột, còn tất cả những người đàn ông và đàn bà, còn lại đều là mối quan hệ “lửa và rơm”. Tôi tự hỏi mình nhiều lần, nếu em là vợ tôi, liệu tôi có thoải mái khi em có những người bạn khác giới, và câu trả lời là có. Tôi không hiểu tại sao em lại mang nặng định kiến về tình bạn giữa nam và nữ đến như vậy.
Một người bạn nói với tôi rằng mọi phụ nữ đều có một điểm yếu để trở nên mềm yếu và bị thuyết phục, đó có thể là tiền bạc, trang sức hay những cử chỉ quan tâm, những lời nói ngọt ngào, và nhất là trong lúc họ có điều trái ý, thất vọng về người chồng. Thế nhưng tôi lại không thể tấn công vào bức tường kiên cố của tâm hồn em bằng bất cứ thứ gì trong số chúng.