Em đón nhận chuyện đó, cùng với chuyện anh có bạn gái mới bên ấy. Em đón nhận sự thật rằng, dù em có là người vợ ngoan hiền, biết nghe lời chồng, cố gắng lo toan gia đình thế nào thì giờ đây tất cả những điều đó không bằng cảm giác yêu thương giữa anh với cô ấy. Anh nói lúc nào cũng muốn giúp đỡ người khác, nhất là những người nghiện, có hoàn cảnh bất hạnh, đó là bản năng của anh.
Nhưng chẳng ai giúp đỡ vợ anh, bao nhiêu năm mòn mỏi chờ đợi được toàn tụ với chồng mình. Chẳng ai giúp vợ anh bớt cô đơn và tủi thân mỗi khi đêm về. Khác với nhiều người con gái khác qua đường với anh, lần này em cảm nhận được tình cảm của anh với cô ấy là có thật. Và chuyện mình rơi vào khủng hoảng kinh tế cũng là có thật, đến giây phút này đây cũng không có lối thoát.
Em nhìn thấy anh bị stress, khổ sở, em không thể chịu nổi nữa. Cuối cùng, em đành phải quyết định ra đi, ký cho anh tờ giấy ly hôn để anh có thể làm hôn thê giả, có tiền xoay sở tiếp trong cuộc sống. Và đó cùng là điều cuối cùng em có thể dành cho anh.
Em soi gương, nhìn bản thân thật lâu, rồi em khóc tức tưởi như chưa bao giờ được khóc. 10 năm ở bên anh, em trở nên tiều tụy, xơ xác, già nua trước tuổi. 10 năm, tiền bạc vật chất em không có, em cũng chẳng có được trái tim và thể xác của anh, hạnh phúc từ lâu đã là 1 điều thật xa xỉ. Có lẽ con là điều duy nhất giúp em giây phút này đây còn đứng trên mặt đất này.