Vợ nói tôi chỉ thấy chị ta những lúc đi cùng nhau chứ không hề sống chung hàng ngày thì làm sao biết chị ta là người thế nào mà lại đi so sánh. Vợ tôi còn nói nếu chị ta là người từng trải, sao không hề hỏi han anh xem đi như thế có ảnh hưởng tới gia đình không? Nếu chị ta hạnh phúc về gia đình của mình sao không hề đề cập với anh chuyện chồng con mà chỉ nói toàn những chuyện phiếm khi 2 người đi cùng xe?
Cuối cùng, vợ nói là tôi đã vì một người phụ nữ làm tổn thương cô ấy quá nhiều. Cô ấy là con người, cũng biết đau, nhưng vì tình yêu nên sẵn sàng bỏ qua tất cả, hiện giờ quá mệt mỏi rồi. Lúc đó tôi như chết lặng, mới ngộ ra, xin lỗi và mong cô ấy tha thứ. Vợ tôi đã tha thứ nhiều lắm rồi, giờ cô ấy không đủ sức nữa.
Tôi không thể làm gì hơn vì vợ đã quyết. Tòa giao quyền nuôi con cho vợ khi đứa bé chưa đầy 3 tuổi, tôi đồng ý với tất cả. Sau phiên tòa, tôi về phòng nhìn mọi thứ trống trơn, thấy cô đơn làm sao. Kể từ khi nghe vợ chồng tôi ly hôn, chị ta không hề gọi điện hay đi nhờ xe tôi nữa. Đến giờ tôi cũng không biết thật sự có phải chị ta đã làm những việc ấy hay không.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)