Con ốm, vợ khóc, thay vì cảm thương cho người làm mẹ tôi lại thấy bực dọc vì nghĩ sao cô ấy yếu mềm quá. Vợ muốn tôi đưa con đi khám vì không dám lái xe đường thành phố, tôi lại thấy cô ấy quá ỷ lại vào mình. Một hôm, tôi rất bực bội và trách móc thẳng thừng vợ, tôi đi làm rồi đi học, mọi thứ đều phải lo toan nên giờ đây vô cùng mệt mỏi, đừng làm phiền tôi mấy chuyện không đâu nữa. Lý do là hôm đấy vợ tôi đọc được tin nhắn của chị kia gửi tới nói là cảm thấy buồn khi mấy hôm rồi tôi không đi học.
Tôi cảm thấy vợ ghen vô lý, thực tình tôi không hề có ý gì với chị, một chút cũng không, tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Vợ yêu cầu tôi không được đón chị ấy nữa, vì dù không có ý nhưng rõ ràng chị ta không bình thường, sợ một ngày nào đó tôi sa ngã. Lúc đó, tôi lại điên lên vì cảm thấy vợ không hề tin mình. Tôi thẳng thừng tuyên bố nếu như thế tôi thà bỏ học còn hơn.
Vợ tôi đành câm lặng, chấp nhận, giữa chị và tôi vẫn bình thường. Rồi điện thoại của vợ tôi lại có những tin nhắn được gửi từ số máy lạ, người gửi biết được hết hành trình giữa tôi và chị, tất nhiên là cố ý nói sai sự thật. Hôm chủ nhật tôi đi học về, vợ chìa điện thoại cho tôi xem tin nhắn, người đó nói là “Hiện giờ chị cùng chồng em đang ở quán cà phê, tí nữa đi đâu chị sẽ thông báo cho em biết. Thật hạnh phúc khi ở bên người đó, thật tiếc vì anh đã là chồng của em rồi”.