VN88 VN88

Tâm sự tâm sự tôi là kẻ ngoại tình đáng khinh

Bố tôi buồn nhiều lắm, bố cũng không dám nói với mẹ, chỉ khi nào uống chút rượu bố mới dám nói: “Mẹ nó cho tôi ít tiền tiêu vặt”. Nói mãi mẹ tôi mới đưa vài đồng cho bố, cũng vì mỗi lần đưa bố tôi lại dùng để uống rượu với người ta nên mẹ không đưa tiền nữa, cứ như thế bố mẹ dần xa nhau. Bố uống nhiều hơn, tiều tụy hơn, mới ngoài 40 tuổi nhìn bố rất già. Mẹ nóng tính hơn và không quan tâm tới bố nhiều như trước nữa. Mẹ cũng chăm chút cho mình hơn, rồi mẹ phải lòng một người làm việc trên ủy ban xã.

Mẹ bắt đầu biết sử dụng điện thoại, rồi biết nhắn tin, hẹn hò. Bố biết chuyện càng uống nhiều hơn, mỗi lần uống say bố lại chửi mẹ. Tuy sai nhưng mẹ tôi cũng không chịu thua, bố nói một thì mẹ cũng nói hai. Cứ thế sóng gió gia đình ngày càng nguy hiểm, kéo dài tới tận ngày hôm nay. Gần đây, có lẽ vì giận quá nên bố đã đánh mẹ, sau đó bố rất hối hận. Bố nói không cố tình làm như vậy, bố không muốn đánh mẹ đâu. Mẹ luôn cho rằng: “Bố mày lúc nào cũng say xỉn về chửi bới rồi đánh mẹ, như thế thì ai chịu nổi mà không cãi”?

Khi chúng tôi góp ý chuyện mẹ ngoại tình, mẹ nói: “Chúng nó đặt điều chứ làm gì có chuyện ấy” hay “Người ta giúp đỡ nhà mình như thế giờ lại quay mặt với người ta à”? “Người ta thấy bố mày suốt ngày chửi bới mẹ, thấy mẹ khổ quá nên động viên thôi, nếu không có người ta thì mẹ mày chắc không sống tới ngày hôm nay”, “Chúng mày lo cho chúng mày đi, biết gì mà nói”. Cứ cho là như vậy nhưng thiếu gì cách để ơn người ta mà mẹ cứ phải nói dối hết chuyện này tới chuyện khác để đi gặp người ta, bỏ bố tôi ở nhà một mình.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.