Bố tôi là người rất hiền lành, chịu khó, thương vợ con hết mực, làm ra đồng nào bố cũng đưa hết cho mẹ chi tiêu, không bao giờ hỏi han hay đòi hỏi điều gì. Chưa bao giờ bố đánh anh em chúng tôi, chỉ có mẹ đánh. Lúc tôi vừa học xong lớp 12 cũng là lúc gia đình khá giả hơn khi có một doanh nghiệp về quê tôi xây dựng nhà máy. Nhà tôi được đền bù một số tiền kha khá, đủ để xây được một căn nhà to đẹp, mua được xe máy đi lại và vẫn còn một ít vốn. Đây cũng là thời điểm cuộc sống gia đình tôi dần thay đổi. Bố vẫn hiền như thế, tất cả tiền đền bù bố để mẹ nắm giữ và chi tiêu vì bố rất tin tưởng mẹ, bố nói vì mẹ lo hết mọi thứ cho mấy bố con rồi nên bố cần tiền làm gì.
Tâm sự tâm sự tôi là kẻ ngoại tình đáng khinh
Chúng tôi cũng không đua đòi hay thấy nhà có tiền mà đòi cái này cái kia, rất ngoan hiền và giản dị. Nhưng mọi chuyện không như người ta mong muốn: Làng tôi số hộ được đền bù tiền khá nhiều và số gia đình giàu lên cũng không ít, dường như không khi yên tĩnh của một làng quê nghèo đã thay đổi hoàn toàn. Lúc này, người ta có thời gian nhiều hơn để thực hiện những việc mình thích, những người đàn ông bắt đầu ngồi lại nhậu nhẹt với nhau. Họ nói bố tôi hiền quá, không biết uống rượu, không biết tiêu tiền, sợ vợ, không dám xin tiền vợ, ra đây ngồi với bọn này đã xin phép vợ chưa?