Anh tiếp tục rót đường vào tai tôi, từ từ kéo vào phòng và rút trong túi ra một chiếc bao cao su. Tôi giật thót mình tự hỏi: “Tại sao vô tình gặp gỡ mà anh lại có sẵn đồ trong túi?”. Tôi lo sợ, cố vùng vẫy để thoát thân nhưng cũng chẳng được. Chỉ vì một phút nông nổi, yếu lòng tôi đã sa ngã. Từ lúc bước chân ra khỏi khách sạn, tôi thấy mình thật nhơ bẩn, xấu hổ.
Trước đây, ngày nào tôi cũng mạnh miệng nói chồng là kẻ trăng hoa, lẳng lơ, chẳng ra gì, vậy mà giờ đây tôi cũng thế, hóa ra giờ tôi lại chửi chính mình. Từ ngày đó đến nay, tôi trở nên trầm tính, không biết có ai nhìn thấy tôi ở khách sạn không nhưng tự nhiên ngại giao tiếp với mọi người, đặc biệt khi đối diện với chồng con tôi cảm thấy mặc cảm tội lỗi vô cùng.
Sau lần đó, tôi tìm mọi cách né tránh, không còn bất cứ một giao tiếp nào với người ấy. Người ta thường nói có lần một sẽ có lần hai, với tôi thì không bởi nghĩ cái kim trong bọc mãi rồi cũng lòi ra. Mặt khác tôi không dám nghĩ mình sẽ trả đũa anh bằng cách ngoại tình bởi chồng là một người rất xấu tính. Anh cho rằng đàn ông có thể được năm thê bảy thiếp, nhưng gái chính chuyên chỉ có một chồng, anh nói sẵn sàng giết chết tôi rồi đi tù nếu bị phản bội.
Tôi biết trong hoàn cảnh của mình, dù anh luôn phản bội, đối xử không tốt với tôi và cho dù tội lỗi của tôi là bị động thì bản thân vẫn là người chẳng ra gì. Tôi quyết tâm thề rằng đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hư hỏng nhưng vẫn lo sợ nhỡ có một ngày nào đó chồng phát hiện ra tội lỗi này thì tôi phải làm sao. Con sẽ nghĩ về mẹ nó như thế nào? Mọi người xung quanh sẽ nhìn tôi với ánh mắt ra sao? Còn bố mẹ đẻ của tôi nữa, không biết họ sẽ phải giấu mặt đi đâu.