Sức chịu đựng của con người có giới hạn, tôi thấy mình cũng cần có lòng tự trọng. Tôi là phụ nữ, là con người, cũng cần được yêu thương, che chở. Rồi việc gì đến cũng đến, trong thời gian xảy ra chiến tranh lạnh gần đây, vô tình tôi gặp người đàn ông khác. Chẳng hiểu sao mà người đó biết hoàn cảnh của tôi mặc dù trước đó chúng tôi không hề quen biết. Suốt mấy tháng trời anh thăm hỏi, động viên, an ủi tôi với những lời lẽ thật ngọt ngào, ấm áp. Những lúc ấy tôi thấy mình thật vui sướng và có giá trị làm sao, trong đầu nghĩ: “Mình có đến nỗi nào đâu mà phải chịu khổ thế? Yêu chồng mà chồng có yêu đâu, thế thì cứ để người khác yêu vậy. Hơn nữa mình và anh chỉ qua lại với nhau bởi những dòng tin nhắn hay điện thoại thôi, có gặp nhau bao giờ đâu mà sợ”.
Người ta thường nói “Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai”, những lời nói ngọt ngào ấy cứ ngấm dần vào tôi lúc nào không hay. Cho đến một lần vô tình gặp gỡ, anh mời tôi đi uống nước, chẳng chút suy nghĩ kỹ, tôi liền đồng ý và bước lên xe. Thế nhưng anh không đưa tôi vào quán nước mà chạy xe thẳng vào khách sạn. Tôi giật mình sợ hãi, đòi xuống xe nhưng chiếc xe đã đâm thẳng vào chuồng đỗ. Chẳng còn cách nào khác tôi đành run rẩy bước theo.