VN88 VN88

Tâm sự tâm sự cuối gửi vợ

Anh vẫn yêu đứa con kháu khỉnh của chúng ta, chỉ là không thể quên đó chính là tác nhân chính khiến cho em ngày càng lìa xa anh, bỏ rơi anh trong tâm tưởng và tệ hơn khiến cho anh trở thành một hình thù kỳ dị và vô cùng xấu xí trong mắt em. Kể từ bao giờ anh không rõ, nhưng giờ đây chắn giữa hai ta là một bức tường vô hình không thể xóa bỏ. Làm gì hơn được khi kể cả những dòng thư viết cho em cũng không thể làm rõ một ý nhỏ: anh cần em, chỉ em của ngày xưa để đi theo anh trong việc khôi phục lại mái ấm lúc trước.

Số phận của anh bất hạnh ở chỗ tất cả những gì tốt đẹp nhất đều bị chính người sinh ra mình cướp đi một cách không thương tiếc. Anh không thể làm khác hơn là phải nhịn và cố hết sức bình sinh để không làm người con bất hiếu. Nhưng đau đớn thay bà lại một lần nữa cướp mất em của anh – người vợ và cũng là người bạn đời cuối cùng anh tìm được. Có nhiều điều anh không thể nói ra, chắc vì thế mà em không hiểu.

Anh chỉ biết trách số phận, từ đó thấy sự duy trì cuộc sống của mình chỉ là để trả hết nợ đời vì tự vẫn chưa hẳn đã giải thoát được nỗi đau này. Vậy thôi, anh cũng để em ra đi vĩnh viễn trong tim mình. Rồi ngày mai khi nhìn lại, chắc hẳn chính anh sẽ là người phải hối tiếc. Em có tiếc chăng? Hy vọng là không, vì ngày hôm nay em đã không còn quý trọng người chồng đã và đang van nài em nhìn lại.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.