Tâm sự tạm biệt chồng, em đi đây
Em yêu anh nhiều, nhiều hơn lòng tự trọng của mình, hơn việc phải nghe những áp đặt thiếu bản lĩnh của anh. Em tổn thương đến mức mong anh có mối quan tâm nào đó ngoài xã hội để về yêu em hơn. Dù em là ai thì cũng là vợ anh, sao anh có thể xưng hô “mày tao”, có thể nguyền rủa, chê trách, bạo hành em cả về thể xác và tinh thần. Sau đó anh xin lỗi và ru ngủ em bằng mộng ảo rằng sẽ thay đổi vì bản chất anh là người tốt, anh có người vợ hiểu biết, có gia đình tử tế, có công việc tốt…
Rút cuộc anh không thay đổi, em nói và phân tích thì anh bảo cãi, em im lặng anh mạnh tay hơn. Thì thôi, em im lặng để lên kế hoạch ra đi. Nay em đã đi được, em quá giỏi khi đã rời xa anh, điều mà anh không tin được. Anh dừng lại với những suy nghĩ của mình đi nhé, em và con bước tiếp đây. Dù có đưa ra lỗi của anh hay anh có kể cả ngày không hết về lỗi của em (thích đẹp, thích diện, thích học cao…) thì lúc này không quan trọng nữa.
7 năm lấy anh em đã có suy nghĩ bỏ đi nhiều lần rồi, ai cũng tưởng em đùa nhưng họ không hiểu đâu, không hiểu được bên ngoài anh tốt tính tử tế với mọi người bao nhiêu thì về nhà nghiễm nhiên cho mình quyền mắng chửi, đánh đập nếu em lỡ lời hoặc không vừa ý anh. Từ chuyện vòi nước hỏng, bóng đèn cháy, xe dựng chân chống bị đổ… cũng là lỗi của em hết, rằng em không biết quý trọng đồng tiền anh làm ra (mặc dù lương em chưa bao giờ thấp hơn anh). Anh bảo chỉ phũ mồm thôi đừng để ý, đừng có chấp nhặt nhưng càng yêu anh, em càng thấy tổn thương. Giá như người ngoài không quen biết mắng chửi thì em không thèm chấp, tiếc thay đó là anh, người khi ngủ trông thật hiền mà tỉnh dậy dữ dằn ghê gớm.