Từng đêm xuống tôi thức trắng đêm lo lắng đến ngày sinh, tôi khóc ướt gối anh cũng không biết, hay giả vờ không biết? Thậm chí nếu thấy tôi khóc anh cũng bỏ đi chỗ khác, không một lời an ủi.
Ngày sinh cũng đến, anh không có bên cạnh, tôi vỡ ối sớm đau bụng 16 tiếng mới được cho lên bàn sinh, con trai chỉ 2,5 kg, cháu khóc không thành tiếng, vì trong lúc sinh tôi kiệt sức không rặn nổi, ngất xỉu nên em bé bị ngộp. Bác sĩ phải rạch âm đạo tôi cứu bé, kết quả là tôi bị khâu tới 27 mũi, đau tê tái. Con trai yếu phổi, nhẹ cân, còn anh lúc đó đi uống cà phê, anh còn nói “đẻ như gà ấy mà, lo gì”.
Mẹ anh chỉ vào thăm tôi một buổi rồi vội vàng ra về, bà sợ chăm tôi đẻ. Cuối cùng tất tần tật mọi việc từ bệnh viện cho đến ở nhà mẹ tôi lo hết, mẹ lo đi chợ nấu ăn, xông hơi cho tôi. Mẹ bị tai biến mạch máu não đã 15 năm, sức khỏe yếu nên tôi không đành lòng để mẹ làm, 5 ngày sau khi sinh tôi đã tự ra giặt đồ, tự tắm bé. Còn chồng tôi, anh đi từ sáng đến tối mịt về lăn ra ngủ, không quan tâm. Thậm chí còn không thèm nhìn con, anh nói con không giống anh. Anh vô tư điện thoại hẹn hò người khác trước mặt tôi khi tôi còn trong tháng. Tôi luyện cho mình tâm không suy nghĩ, tôi cần cha cho con mình. Tôi sợ bạn bè, hàng xóm chê cười. Tôi câm lặng.