VN88 VN88

Tâm sự sự cố gắng của tôi không thắng được số trời

Tôi đã sống như vậy vì con, vẫn chăm sóc, yêu thương anh như xưa nhưng sâu thẳm trái tim mình tôi đau đớn vô cùng, không biết bao đêm thức trắng, nước mắt đã tuôn rơi vì anh.

Rồi công việc làm ăn của tôi liên tục thất bại, bị lừa gạt, mất trắng những gì mình có, ngập trong nợ nần, vì giữ chữ tín tôi đã gồng mình đóng lãi những khoản vay, lãi mẹ đẻ lãi con. Suốt 6 tháng nay tôi phải đối diện với chủ nợ mỗi ngày, mượn đầu này, trả đầu kia. Chồng cũng cố gắng trả nợ cùng nhưng lực bất tòng tâm.

Cuối cùng tôi không còn khả năng chi trả, âm thầm dẫn con ra đi, rời bỏ gia đình, bỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên, rời bỏ người chồng hết lòng yêu thương. Tôi rời Bình Dương ra Hà Nội, nơi tôi không có người quen nào. Khi đến Hà Nội tôi còn đúng một triệu trong người, đau đớn khi nhìn đứa con nhỏ, nó sẽ ra sao đây? Tại sao bao nhiêu đau khổ lại đổ xuống đầu tôi thế này? Tôi mệt mỏi, vợ chồng hết cách, bà ngoại quá nghèo, bà nội lại vô tình.

Bao nhiêu năm tôi làm chỗ dựa cho gia đình, luôn mạnh mẽ, vững vàng để chồng không phải lo lắng, mệt mỏi. Giờ đây, tôi muốn một lần được yếu đuối, được quan tâm chia sẻ. Ngày xưa 7 tuổi tôi thèm có ba để nũng nịu, yêu thương, thèm một vòng tay của mẹ nhưng nỗi lo cơm áo gạo tiền và ba đứa em nhỏ dại làm mẹ quên mất tôi còn rất nhỏ. Giờ đây tôi thèm một cái gì đó ấm áp, một bờ vai để tựa, để khóc cho thật đã, tôi thèm một cái choàng vai, an ủi, chia sẻ, dỗ dành.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.