Rồi một buổi trưa em đã nói với người bạn cùng xóm: “Bạn ăn cái bánh 500 vì có ba mẹ. Mình chỉ có mẹ nên ăn cái bánh 200 thôi”. Tôi thầm hứa với lòng, mai này lớn lên, xây dựng gia đình, dù bất cứ lý do gì con tôi phải có cha, không sống thiếu thốn như chị em tôi ngày xưa.
Vậy mà cuộc sống không buông tha cho tôi, tại sao phải đóng tất cả các cánh cửa của tôi lại? Tôi đã rất nỗ lực, cố gắng từ khi mới 7 tuổi để kiếm tiền phụ mẹ, lớn lên tôi yêu bằng cả tấm lòng, mối tình đầu của tôi đi đến hôn nhân sau 5 năm dài vun vén, tìm hiểu. Kết quả tôi có một gia đình êm ấm với đứa con gái thật xinh xắn, thông minh và một công việc kinh doanh tương đối ổn định, chồng đi làm lương cũng khá.
Cuộc sống chỉ bình yên vài năm, hai năm gần đây tôi phát hiện chồng ngoại tình, có con riêng. Chị ta đã bỏ chồng và đứa con trai cho chồng nuôi để đến với chồng tôi. Tôi đau đớn như ai cắt da cắt thịt mình. Gia đình và người chồng mà tôi nâng niu, chăm sóc, gìn giữ, yêu thương bằng tất cả trái tim mình đã vỡ vụn. Vì con tôi đã cố gắng, không thể để con không có cha, lịch sử không thể lặp lại.
Anh chối phăng tất cả, tôi giả như không biết gì hết, làm như rất tin tưởng. Tôi cũng không tìm hiểu, theo dõi vì hiểu anh đã chối nghĩa là anh phải sống chỉn chu hơn, trách nhiệm hơn, không thể dành thời gian cho người phụ nữ đó nhiều được. Một khi tôi tìm cách để anh thừa nhận nghĩa là anh có lý do chính đáng để lo cho mẹ con người phụ nữ đó, gia đình tôi sẽ tan vỡ, con cái sẽ như chị em tôi ngày xưa.