Anh làm công việc quản lý thị trường nên đi lại nhiều, tôi luôn tạo điều kiện để anh làm việc tốt. Chúng tôi có nhà riêng ở thành phố Biên Hòa, vì tôi dạy trường huyện cách nhà gần 40 km nên lúc cưới xong chúng tôi ở nhà trọ gần nơi tôi làm, nhà giao lại cho hai đứa em chồng ở. Đến lúc tôi gần sinh con, muốn về quê nhưng anh không muốn xa tôi và con, sợ dịch vụ sinh ở quê không tốt nên bàn với tôi xây nhà rộng thêm và ở lại.
Tôi không phải hẹp hòi với em út anh, nhưng tôi nói với anh rằng, trước đây anh nuôi hai em ăn học, giờ anh có gia đình, nếu hai em anh chưa có gia đình mà khó khăn thì có thể ở chung được nhưng có gia đình riêng thì không thể ở chung. Anh đồng ý nên chúng tôi rút tiền tiết kiệm ra xây nhà. Xây nhà xong, em trai anh có vợ, đưa vợ ở quê vào sống chung. Tôi và anh giận nhau cũng vì chuyện này.
Em anh làm có tiền, có gia đình thì phải ra riêng và tự lo cho cuộc sống của gia đình mình. Vợ chồng tôi lo cho cô em gái chồng ăn ở và đi học là được rồi. Nhà anh không chịu, bắt chúng tôi phải sống chung như vậy. Tôi bị mang tiếng là ích kỷ. Hoàn cảnh gia đình tôi và anh khác nhau nên suy nghĩ cách nhìn nhận mọi việc cũng hoàn toàn khác nhau. Tôi nghĩ rằng, tính cách con người mới khó thay đổi còn thói quen thì tập dần sẽ được. Đã sống chung phải có ý thức chung, chứ đồ dùng cá nhân mà xài lung tung là tôi không chấp nhận được.