Những năm được ở bên cạnh em như một người anh, người bạn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi yêu em điên cuồng như chưa bao giờ được yêu như thế. Cách em cư xử với những người xung quanh và với người thân của tôi càng khiến trái tim này yêu em và khao khát em làm vợ mình. Bố mẹ, các chị và những người thân, bạn bè của tôi gặp em rồi đều muốn tôi lấy em. Chỉ có tôi mới hiểu vì sao chúng tôi không thành đôi.
Vì bố mẹ đã già muốn con cái yên ổn, tôi phải kết hôn cho bố mẹ vui lòng, cưới vợ một cách chóng vánh, cô vợ ấy đến với tôi cũng có nhiều toan tính. Cuộc hôn nhân của tôi là thế, cả hai đều có những toan tính riêng. Ngày cưới tôi, em vui vẻ hồ hởi giúp đỡ như một đứa em gái trong gia đình. Tôi thương em, thương mình. Thương em chưa có bờ vai bên cạnh chở che, thương mình vì sẽ phải gắn bó cả đời với người không yêu.
Với cuộc hôn nhân của mình, tôi sống hết trách nhiệm của một người chồng nhưng trong sâu thẳm lòng mình vẫn luôn hướng về em. Tình yêu tôi chỉ dành duy nhất cho em, luôn dõi theo em từng phút từng giờ. Hạnh phúc khi được nhìn thấy em, hoảng hốt khi em rời khỏi tầm mắt tôi. Tôi cảm nhận và thấu hiểu hết được nỗi đau, thấu tận tim gan khi ngày đêm nhớ thương em. Tôi phải làm sao để quên em?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)