Dù bật ti vi khá to nhưng tôi vẫn nghe gần như trọn một câu chuyện mỉa mai của họ về mình, thấy vừa buồn cười vừa ức trong lòng, thực ra họ hiểu gì về tôi mà đánh giá như vậy, đến gia cảnh, họ hàng tôi ra sao họ còn chưa biết. Chuyển đến xóm hơn 3 tháng, rất ít khi các đồng nghiệp cơ quan đến phòng tôi chơi vì ngại tôi là nữ, cơ quan toàn nam, trừ một vài người quen, hầu như cửa phòng tôi lúc nào cũng đóng. Tôi ít va chạm để không sinh chuyện.
Tôi đi ra nhà chị cơ quan chơi, họ nói tôi đi đâu suốt. Tôi đi làm sớm vì tính chất công việc thì họ đay nghiến, anh cơ quan đến sửa hộ bếp ga cùng anh bạn tiện đường đi xe ô tô tới vì anh chuyên sửa chữa nhưng câu nói mà tôi nghe được: “Người ta còn có xe ô tô đến chơi”, nói xúc phạm đến người tôi kính trọng, đáng tuổi chú. Tôi có tính cẩn thẩn nên dù đã khóa cổng, mọi người để xe hết ngoài tôi vẫn đều đặn dắt xe vào phòng, song anh chàng cạnh phòng nói thế này: “Nhà em có mấy con trâu bán hết mới mua được chiếc xe đấy”, cách nói bóng gió về tôi của một thằng chuyên lẻo mép.
Tôi trân trọng chiếc xe bố mẹ mua cho mình cũng là sai hay sao, tôi lo mất của nên mới cẩn thẩn mà bị mấy bà tám đưa ra như kẻ quái dị trong xóm, 21h30 tối chị cơ quan rủ đi ăn đêm, họ bảo muộn rồi còn đi đâu. Chả biết họ đang nghĩ gì hay cho rằng tôi đang nói dối, một đứa con gái thế này thế nọ “Đi suốt mà chả lấy được chồng”.