Những ngày tháng sau đó thật tủi nhục, đau khổ, Tôi thậm chí không dám bước chân ra khỏi căn hộ bởi đi đâu cũng bị dòm ngó, xì xào. Gia đình biết chuyện yêu cầu tôi từ bỏ mối quan hệ này nhưng anh bây giờ ngoài tôi ra còn ai nữa đâu, tôi làm sao bỏ anh đi được. Thương anh, tôi lại ở cùng rồi cố gắng tìm cách giải quyết. Anh quyết định đưa tôi đi khỏi Việt Nam, sang Thái Lan xây dựng cuộc sống mới, cũng đến ngày thủ tục ly hôn đã xong.
Hai năm tủi nhục đó tôi bỏ lại và theo anh sang Bangkok tìm cuộc sống riêng cho hai đứa. Sau khi ly hôn anh vẫn thăm nom và nghĩa vụ với con đầy đủ. Chị thấy anh bây giờ có chút của từ khoản thừa kế ba mẹ để lại nên kiện ra tòa lần nữa với lý do không muốn nhận tiền chu cấp con hàng tháng trong vòng 12 năm, muốn anh trả tiền mặt một lần và lại thuê luật sư, kiện tụng tốn kém. Chị quá tham lam và quỷ quyệt.
Vợ chồng tôi đến bây giờ đã 3 năm vẫn chưa có con, nay phải đối diện với kiện tụng lần nữa. Nếu thua kiện anh phải bán căn nhà ấu thơ của mình mà trả cho chị, còn chị có hai công ty riêng, lại có bạn trai giàu có, phải nói điều kiện của chị hơn chúng tôi gấp 10 lần, thế mà vẫn muốn “vắt cho sạch”.
Tôi thương chồng lại cố gắng cùng anh gồng mình vượt qua, thử hỏi bao giờ mới đến ngày bình yên? Thiên hạ chỉ biết một mà không biết hai, chuyện của chúng tôi chẳng cần ai hiểu nhưng có những lời nói một khi đã thốt lên làm đau lòng người nghe đến suốt thời gian còn lại của cuộc đời họ.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)