Ngày dọn ra riêng anh chỉ ôm theo hai vali quần áo, tất cả để lại cho mẹ con chị, anh sẽ làm lại từ đầu mặc dù gần ngũ tuần. Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ đi đi về về và sống chung sau khi quen một năm, anh bắt đầu làm thủ tục ly dị với chị. Những tháng ngày sống chung của chúng tôi trong căn hộ ấy quả là địa ngục và ám ảnh kể từ khi chị biết được địa chỉ.
Chị báo công an rằng mình bị chồng phụ bạc, bỏ vợ con theo gái. Về mặt pháp lý, anh vẫn chưa ly dị nên việc sống chung với tôi là bất hợp pháp. Giấc ngủ chúng tôi chập chờn khi nửa đêm công an lại gõ cửa, tôi phải kiếm đường chạy để được yên thân. Rồi tôi bị người lạ theo dõi trong suốt thời gian dài, cứ lù lù đi theo khiến tôi sợ đến nỗi phải nghỉ việc để ở nhà chữa bệnh. Anh thương tôi nên tìm người chăm sóc khi tôi đau ốm. Suy nghĩ quá nhiều khiến tôi mắc đủ thứ bệnh.
Sự việc còn chưa dừng lại ở đó. Chị rêu rao với mọi người trong công ty anh, bêu xấu anh đủ kiểu, một ngày gửi đến anh hơn 20 email, điện thoại gọi liên tục, tắt di động chị lại gọi sang máy bàn công ty, gửi email cho sếp nói xấu anh. Quá áp lực anh phải chuyển công việc khác.
Một lần đón con về chơi sau khi đã có thỏa thuận với chị, ấy thế mà chỉ 4 tiếng đồng hồ sau, chị đến chỗ chúng tôi ở trọ và làm ầm lên. Chị báo công an anh bắt cóc con đi theo nhân tình, xóm nhỏ lại một phen ầm ĩ. Anh quá tức giận và hai bên xảy ra xô xát, nếu những người bảo vệ không ngăn lại anh có thể đã quẫn trí làm liều mà tước đi mạng sống của chị.