Sau hôm đó tôi chủ động gọi điện, nhắn tin liên tục. Tôi cảm nhận đã yêu “gái già” thêm một lần nữa. Mà “gái già” lần này đích thị quá già. Tôi nghĩ không biết các cụ nhà sẽ phản ứng thế nào nếu biết tuổi của cô ấy.
Trong những tin nhắn cũng như gặp nhau, tôi nói xa nói gần về cảm xúc của mình. Hầu như lúc nào cô ấy cũng phá lên cười ngất ngây khi nghe tôi nói. Đến một ngày gần đây, tôi không thể chờ đợi thêm nữa, đã gặp và nói lời yêu. Khác với những gì tôi tưởng tượng, cô ấy không cười ngặt nghẽo mà im lặng, không khí nặng trịch tôi cảm thấy như nghẹt thở.
Cô ấy không thể yêu tôi vì hoàn cảnh quá khác biệt, chênh lệch tuổi tác, đã có con lớn, cô ấy sẽ già trước tôi và sẽ bị bỏ rơi thêm lần nữa. Tôi cứ phân tích các kiểu. Thời gian sau đó tôi chẳng thể nào lý giải nổi, cứ mong đến hết giờ làm chạy sang cùng mẹ con cô ấy. Chúng tôi chuyển sang gọi bằng tên từ lúc nào không biết. Càng ngày càng cảm thấy không thể sống thiếu cô ấy.
Tôi đề nghị kết hôn sau một thời gian ăn ở với nhau như thế. Dù cô ấy không nói đồng ý hay không, tôi vẫn thông báo cho gia đình, kết quả bố mẹ tôi giận. Mẹ tôi gọi điện thoại van xin cô ấy buông tha tôi, xúc phạm cô ấy rất nhiều, tôi bị cô ấy cấm cửa, mẹ tôi không nhìn mặt.