Đặc biệt bà rất chăm và nuông chiều con. Đôi lúc tôi tuởng chồng là trẻ con trong tay bà và mình là người thừa ngay trong những điều nhỏ nhặt nhất. Thế nhưng bà hầu như không chăm cháu hay xót cháu. Cả năm ở với bà tôi không ngột ngạt chuyện ăn ngủ vì bà rất rạch ròi tiền bạc nhưng ngột ở cách bà chăm con trai mà lơ là cháu nội, là đứa cháu gần bà nhất.
Bà vô phòng riêng của hai vợ chồng tôi dọn dẹp, ủi đồ, sửa chỗ ngủ cho chồng tôi, (hai vợ chồng tôi ngủ 2 giường riêng vì anh bảo chật anh ngủ không quen và khó ngủ), đem đồ chồng tôi giặt phơi cất còn chừa đồ mẹ con tôi. Tôi không cần mẹ làm thay việc của một người vợ là tôi.
Bà thay vì chăm nựng cháu thì bà cầm giẻ lau nhà nhiều hơn. Còn thời gian rảnh thì bà đi chùa hoặc tán gẫu. Nói tôi ờ nhà chăm con nhưng hầu như tôi không ngơi tay, bên con đã hết ngày, toàn tranh thủ con ngủ để làm việc khác vì con bé khá kén ăn, ngủ. Dần dần tôi ít cởi lòng hơn, mọi ấm ức tôi đều sẻ chia thẳng thắn với chồng nhưng hầu như nhận sự im lặng cầu hòa, có nói thì đưa ra những điều rất ngược đời khó hiểu.