Tôi không biết uống rượu nhưng đã say lần đầu tiên vì buổi liên hoan mừng ký xong một hợp đồng lớn. Em đưa tôi về phòng trọ của mình, lại chăm sóc cho đến khi tôi giải rượu rồi đưa tôi về nhà. Em pha nước cam cho tôi uống, ngồi bên giường hàng giờ đồng hồ để chờ tôi hết say.
Tôi lại bị ốm, em đưa tôi về phòng của em, chăm sóc tôi mấy ngày liền. Vẫn như lần ốm trước, em cho tôi uống thuốc, đút cháo cho tôi, nằm cạnh với một khoảng cách xa nhất có thể, em một chăn riêng, tôi một chăn riêng. Em vẫn ngồi hàng giờ bên tôi, không nói một câu nào, những lúc ở bên tôi em rất ít nói. Em thổi cơm cho tôi ăn, chuẩn bị nước cho tôi tắm, không cho tôi làm công việc nhà. Tôi khỏi ốm, em lại đưa tôi về nhà.
Tôi và em không gần nhau hơn nữa, chưa bao giờ cầm tay nhau, chưa bao giờ hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, nhưng tôi luôn muốn nhìn thấy em, mong muốn có em ở bên cạnh. Ở bên em, chỉ một mình tôi nói, kể chuyện tình yêu dành cho chồng tôi và hai con. Em luôn luôn im lặng.
Tôi và em có nhiều điểm giống nhau, cùng thích một bài hát, cùng có quan điểm về cách sống, cùng tranh nhau cho tiền một cụ già khó khăn gặp trên đường. Em sẵn sàng hủy các cuộc hẹn gặp với người yêu để ở bên giúp tôi. Tất cả chỉ có thế đã làm trái tim tôi loạn nhịp.