Nhiều lúc nghĩ lại tôi mới có 22 tuổi thôi mà, trải qua một năm yêu mà sao tôi thấy mệt mỏi thế. Tính tôi vốn ít nói, khi áp lực nhiều tôi càng im lặng hơn, cố gắng giải quyết cho xong mọi việc. Nhiều lúc trông thấy anh với đống ngổn ngang bề bộn trong nhà trọ, tôi thở dài cho cuộc sống thực tại. Nhìn tôi mọi người ngỡ là phải thích gì đó sang chảnh cơ, thực ra hạnh phúc với tôi giản dị lắm. Chỉ cần được đi dưới con đường đẹp yên tĩnh, ngắm hoặc mua cho mình bó hoa đẹp mắt, uống cốc trà đá dạo ngắm phố thảnh thơi là tôi thấy mọi thứ nhẹ tênh rồi.
Tôi nhắm mắt lại và thở đều, trời đêm đông Hà Nội lạnh tê tái, còn tôi không hiểu tình yêu của mình giờ thế nào nữa. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com